Tản mạn khúc giao mùa

Hà Nội giờ đã chớm thu. Gió thu, mưa thu đầu mùa làm xao xác cõi lòng ta. Khúc giao mùa đã về. Vậy là mùa hạ đã đi qua - một mùa hạ chói chang, rực rỡ. Còn ta và thu đong đầy kỷ niệm ngậm ngùi, luyến nhớ.

Viết cho sinh viên K57 – Đại học Thủy lợi 

“Có đám mây mùa hạ

Vắt nửa mình sang thu”

  (Sang thu - Hữu Thỉnh)

Có phải trong khúc giao mùa - khi đất trời diễn ra sự đổi thay giữa cũ và mới, ta mới cảm nhận hết nỗi buồn chống chếnh của sự chia ly? Mái trường, thầy cô chỉ còn trong ký ức, ta vội vã mang theo để bước vào cuộc sống đầy bươn trải ngoài kia?  Ta - sinh viên K57 yêu thương của một thời…

Khi những chiếc lá vàng cố oằn mình chống lại cơn gió thu vụng dại để không phải lìa cành thì cũng là lúc ta gồng mình trước “cơn bão lòng” vì một cuộc chia tay dường như đã được lập trình từ trước. Cảm xúc trong ta lúc này sao khó gọi thành tên, chỉ biết rằng dấy lên trong hồn ta bao buồn, vui lẫn lộn…

 Ta còn nhớ cảm giác ngỡ ngàng của ngày nhập học, khi lần đầu tiên ta đặt bàn chân nhỏ nhắn, dại khờ lên ngôi trường xa lạ mang tên Thủy lợi. Rồi đến khi Thủy lợi dần trở nên thân thương, neo đậu trong tâm khảm ta thành hình, thành ảnh, thành nỗi nhớ để ta mãi mãi không quên. Quãng đời thanh xuân ngọt ngào của ta ở nơi đó, gắn với từng góc giảng đường thân quen, từng hành lang dài hun hút, từng gốc cây xà cừ kiên cường trước nắng gió thời gian. Ôi, Thủy lợi dấu yêu! Ta không nỡ rời xa…

 Trong tiếng gió xào xạc như thầm thì gợi nhớ, ta nghe đâu đây tiếng thầy cô gọi tên mình trong lễ tốt nghiệp vừa thiêng liêng lại vừa tự hào. Xứ mệnh cao cả ta đã làm tròn nhưng bất giác hôm nay, mọi xúc cảm trong ta ùa về với bao niềm xao xuyến “người ơi người ở đừng về”… Ta sắp phải chia tay Thủy lợi rồi sao?

Sân trường A1 – nơi ta gặp gỡ đầu tiên, không bóng cây phượng vĩ đỏ rực, không sắc tím bằng lăng gọi hè về, chỉ có mấy gốc nhãn già nằm đó như thách thức thời gian mà sao khiến ta bồi hồi đến vậy? Hạ chia tay âm thầm trong tiếng ve hối hả nhưng vẫn đủ khiến ta giật mình thảng thốt với những ký ức đã qua.

Còn đây, giảng đường thân thương - nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm của những giờ lên lớp. Hình như hôm nào ta cũng đến lớp vội vã trong tiếng điểm danh trìu mến của thầy cô. Nơi đó, ta đã cuốn mình vào hành trình của chú ong chăm chỉ hút mật ngọt tri thức để làm dày thêm hành trang cuộc đời. Theo dấu thời gian, từng ngày, từng ngày… trên mái tóc của thầy cô đã điểm thêm nhiều sợi bạc. Ta nhớ xiết bao!

Và còn đây, ký túc xá sinh viên thân thuộc, ta và bạn đã có với nhau bao nhiêu kỷ niệm… Ở đó, những cuộc đời giống ta từ nhiều nơi tụ họp về với Thủy lợi thân yêu, được sống trong tình thương không bao giờ vơi cạn của thầy cô, bạn bè. Chính nơi đây đã biến ta - chàng trai khờ dại ngày nào thành một con người tự lập, bản lĩnh trước cuộc đời.

Hôm nay, bàn chân ta vẫn bước đi trên con đường nhỏ - nối các dãy giảng đường trong mênh mang dấu ấn của một thời. Nhưng không phải là bàn chân nhỏ nhắn, dại khờ của người tân sinh viên vừa rời ghế trường trung học đến với chân trời đại học tràn đầy mơ ước mà là bàn chân mạnh mẽ, rắn rỏi của người tân kỹ sư nay đã trưởng thành. Tiếp nối ta là các thế hệ sinh viên, họ sẽ đến với Thủy lợi để thực hiện cuộc hành trình đi tìm tri thức và cũng sẽ chia tay trong niềm nhớ nhung, tiếc nuối nghẹn ngào. Bất giác, vọng về trong ta câu thơ của Chế Lan Viên thuở nào:

     “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn”

                                                                                                                 (Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên)

Hà Nội giờ đã chớm thu. Gió thu, mưa thu đầu mùa làm xao xác cõi lòng ta. Khúc giao mùa đã về. Vậy là mùa hạ đã đi qua - một mùa hạ chói chang, rực rỡ. Còn ta và thu đong đầy kỷ niệm ngậm ngùi, luyến nhớ. Mỗi bước thu đi là mỗi bước bâng khuâng, ghi dấu những chặng đường nhọc nhằn nhưng rất đỗi tự hào của ta. Thu hát cho ta nghe bao điều tiếc nuối về một thời sinh viên vụng dại. Thu thôi thúc ta đến với chân trời mơ ước để biến hành trang tri thức thành những việc có ích cho đời. Trước bước đi vội vã ngoài kia, ta và bạn đã bao giờ ngồi đếm tuổi thu qua?...

Bùi Thị Thu Huế

  Gửi ý kiến phản hồi
546